Yêu đồng nghiệp, cứ nghĩ là vui vẻ giản đơn, nhưng kì tình là sẽ oan trái hơn bạn tưởng nhiều.
Riêng 3 nhóm này, tôi khuyên các chị các mẹ nên tránh xa và nếu có thể thì hãy gạch ra khỏi list “người yêu lí tưởng”. Đặc biệt, là những cá thể thuộc nhóm cuối cùng. Dựa trên đôi mắt cận độ rưỡi nhưng vẫn nhìn rõ trắng đen trên đời của mình, tôi tạm khẳng định 90% những cặp đôi yêu cùng công ty, đều có kết cục chia tay với đầy nỗi oan nghiệt. 10% may mắn còn lại, tất nhiên là đủ mạnh để đạp lên dư luận mà sinh con đẻ cái đâm hoa kết trái với nhau. Nhưng con số 10 này, hiếm có khó tìm.
Tiện thể kể cho chúng sanh, tôi thuộc nhóm 90% oan trái kia. Bởi yêu đồng nghiệp, tưởng không khó mà khó không tưởng.
Trước khi yêu nhau, tôi và người yêu (đã cũ) của tôi kì tình còn chẳng biết đến sự tồn tại của người đối diện. Sau, nhờ các sếp giới thiệu đưa đẩy thế nào, lại đâm thành tán nhau, rồi yêu nhau nhanh như một cơn gió. Ban đầu nghĩ là hợp vô cùng, tính tình thì bù trừ cho nhau, lại ở gần đối phương, ít nhiều cũng dễ bề để mắt hay thông cảm tính chất công việc của người yêu mình. Đã thế, còn được (đa phần) mọi người ủng hộ. Ở thời điểm ấy, chúng tôi đều nghĩ, yêu đồng nghiệp cũng đâu có gì kinh khủng mà thiên hạ cứ dọa. Cứ tằng tằng mà tiến, khéo còn lấy nhau.
Nhưng khi tôi còn đang lim dim mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ thì thực tế đã tát tôi vài cú đau điếng.
Mọi động tĩnh của các bạn, từ hồi còn thả thính tới lúc yêu đương dỗi nhau hay chuẩn bị chia tay mỗi đứa một ngả, đều được thiên hạ nắm rõ như trong lòng bàn tay. Giả dụ như tối hôm qua tôi dỗi người yêu, sáng hôm sau đi làm đã được anh em thay vì good morning, chào bằng câu hỏi thăm dò: “Ê hôm qua thằng kia làm thế lỗi quá nhỉ.” Tôi thì chỉ giật nảy, ủa mọi người biết từ lúc nào…
Hay như việc, người yêu đưa đón hay hẹn tôi đi ăn uống, giả mà vô tình bị paparazzi nào phát hiện thì y như rằng lại có thêm dăm tấm ảnh để đời. Về là thấy inbox nổ tưng bừng pháo hoa năm mới với 3 vạn 800 lẻ 1 câu hỏi như: “Nay đi đâu ôm người yêu chặt thế?”, “Cơm gà ngon quá nhỉ?”, vân vân và mây mây. Rồi được dăm bữa nửa tháng, lại gặp thêm vài chất vấn kiểu :”Sắp cưới nhau chưa?”
Riết rồi chuyện tình yêu của chúng tôi giống như quyển sách bán ở hội chợ. Ai đi qua cũng thoải mái lật dăm trang, thích thì ngồi nghiền ngẫm mà không thích thì cũng lấy chủ đề ra “buôn bán” luyện cơ miệng.
Ban đầu tôi cũng không quá phiền, nhưng lâu dần là thấy khó ở khi dân tình cứ “quan tâm” quá đà. Quan tâm, không phải vì thực tình họ lo lắng cho mình, mà đôi khi là để thỏa mãn trí tò mò của họ.
Tờ giấy có hai mặt, con dao có hai lưỡi và quyết định công khai chuyện tình cảm vô tình cũng mang đến hai luồng ảnh hưởng, cả tích cực lẫn tiêu cực. Tiêu cực ở đây, chính là việc tôi tự dưng “bị” anti vô căn cớ. Từ bao giờ, tôi từ một đứa được coi là khá hòa đồng đi làm lại trở thành kẻ kiêu ngạo vênh váo? Từ bao giờ, tôi từ một người coi trọng anh em lại trở thành coi người ta đều thấp dưới chân mình? Từ khi tôi có người yêu, tạm gọi là có chút tiếng tăm trong công ty.
Tai bay vạ gió thế nào, tôi còn bị gán cái mác thích huênh hoang chuyện tình cảm, mở miệng ra là sẵn sàng thao thao bất tuyệt về người yêu (ơ, là vì thiên hạ thì tôi trả lời, chứ ai hơi đâu kể lể chuyện riêng làm gì). Thậm chí, tôi còn được gắn cho danh hiệu kẻ đeo bám người yêu để thu hút sự chú ý hoặc Mrs. Đào Mỏ (vì món quà bình dân vô cùng người yêu tôi TỰ NGUYỆN tặng tôi). Tài tam sao thất bản của họ có thể nói là vô địch thiên hạ.
Đỉnh điểm là khi, chúng tôi chia tay. Người hả hê nhất ắt là đám antifan kể trên. Họ hoan hỉ vui mừng, họ đá xéo mỗi khi tôi đi ngang qua, họ dùng những lời lẽ đê tiện nhất, bẩn thỉu nhất mà có nằm mơ bạn cũng không tưởng tượng được. Cái gọi là “áp lực dư luận” mà mấy ngôi sao showbiz vẫn hay nói đó, giờ tôi cũng hiểu được phần nào. Sau có muốn quay lại chúng tôi cũng đắn đo, vì nghĩ không thể tiếp tục chịu đựng “dư luận” được nữa.
Và, chia tay chưa phải là hết, vì hậu chia tay vẫn còn phải khủng hoảng với dăm bảy thứ chuyện.
Trước là rất ngại ngùng nếu chia tay rồi, thi thoảng vẫn phải đối mặt với người yêu cũ. Đồng nghiệp mà, việc giáp mặt nhau là điều không tránh khỏi. Cố gắng lắm thì có thể méo mặt chào xã giao một câu, không sẽ lại hóa đá mất vài phút. Cảm tưởng cứ nhìn thấy nhau, những câu chuyện điều tiếng dạo nọ sẽ lại gợi về.
Sau là rất áy náy, với những người đã từng dày công mai mối cho mình, từng giúp đỡ mình hết sức cho mình thành đôi. Như thể rằng, mình đã phụ công sức của họ rất nhiều vậy. Dù xét về mặt lý trí, chuyện yêu rồi bỏ, âu cũng là khó trách vì đó kì tình không phải lỗi của riêng ai.
Hoặc sẽ rất chạnh lòng, nếu dân tình cứ thi thoảng lại nhắc đến người cũ, như một cách để trêu ngươi bạn vậy.