Ngành xây dựng luôn có vai trò to lớn trong quá trình phát triển của mỗi quốc gia. Nơi người kỹ sư xây dựng đặt chân đến là những vùng đất hoang vu, đầy đá sỏi, và lúc họ rời đi là khi miền đất đã sáng lên những ánh đèn, đã đông dần những tổ ấm. Có lẽ ít ai biết đến những khoảng lặng của ngành xây dựng. Xin chia sẻ một đôi dòng tâm sự của bạn N.D trên nhóm Thợ xây dựng như sau:
Giám sát, kỹ sư, hay công nhân khi đã ra công trường đều đen trùi trũi do nắng, thi công gần thành phố thì còn có thời gian đi cắt cái tóc chứ ông nào lên mấy vùng núi thì thôi xác định là nuôi tóc dài khô cứng mấy tháng. Mùa nắng khô hạn, một số công trường thiếu nước, tắm xong lấy lại nước đó giặt quần áo, khổ thôi rồi.
Trong khi đó nhà ở của anh em thì có mấy cái bạt che là tốt rồi, nắng nóng thì ngột ngạt, trời mưa thì hiu hắt hứng mưa.Dân công trình cũng có nhiều anh lãng mạn chứ. Cũng thơ ca cải lương hò vè đủ cả. Những bài hát quê hương được cất lên cảm thấy ấm lòng và mọi người lại như xích lại gần nhau hơn. Chắc chỉ những ai xa nhà mới cảm nhận được điều này...Đi thi công vất vả nên ai cũng biết là công trường toàn rạch một giống đực với nhau. Gái hiếm nên nhiều lúc rảnh rỗi lại thấy cô đơn và nhớ nhà…
Đúng vậy, những người làm xây dựng luôn mang theo một sự khác biệt. Đó là về ngoại hình bụi bặm hay tính cách phóng khoáng. Sự khác biệt đó đến từ những năm tháng rèn luyện ở nơi giảng đường, hay những tháng năm tuổi trẻ để lại nơi công trường.
Nói về công việc đã lựa chọn hơn 9 năm, một nickname Huy Vũ là bình luận: “Đời công nhân xây dựng đi xây tổ ấm cho khắp thiên hạ nhưng tổ ấm hạnh phúc của mình thì chưa chắc đã xây nổi. Ước mơ có một ngôi nhà do chính mình làm ra, một cô vợ cho bằng bạn bằng bè nhưng có lẽ chả bao giờ được trọn vẹn cả.”
Giám sát, kỹ sư, hay công nhân công trường nay đây mai đó, nơi đâu cũng là nhà, mong muốn của họ là những phút giây được bên cạnh gia đình, bên cạnh vợ con… thế nhưng đôi khi ước muốn ấy lại là xa xỉ. Cuộc sống của họ gắn với những bụi mù, khói, vật liệu xây dựng… và thậm chí là cả những nguy hiểm.
Để có được những con đường, những tòa nhà cao đẹp đó là những đóng góp âm thầm, những cống hiến lớn lao, sự hi sinh dành cả thanh xuân của mình nơi công trường. Những bụi đường, bụi công trường bám đầy trên những đôi vai, những bàn tay đầy chai sạn để xây được những công trình to và đẹp.
Những lúc tan ca, thèm một bữa cơm gia đình, thèm được nghe tiếng cười con trẻ nhưng quay lại chỉ có mấy anh em, vui buồn có nhau. Những lúc nhớ nhà, những ngày lễ tết phải trực, nỗi cô đơn ấy lại khiến cho các anh chạnh lòng.