Tôi và nhật ký lần đầu tiên đi phỏng vấn

Lần đầu tiên đi phỏng vấn – có lẽ sẽ luôn là một dấu mốc cuộc đời khó quên của tôi, của bạn, và của tất cả những ai sắp bước chân vào đời.

Sau 4 năm “dùi mài kinh sử” nơi giảng đường Đại học, tôi hồ hởi cầm tấm bằng đỏ bước vào đời. Những tưởng từ đây đã rũ bỏ được những tháng ngày chỉ biết vùi đầu vào sách vở, những bài thi căng thẳng và quay cuồng trong những ngày họp nhóm, làm bài luận,… Thế nhưng, ra trường, là lúc tôi nhận ra mọi thứ còn khó khăn hơn gấp vạn lần. Đặc biệt là lần đầu tiên đi phỏng vấn.

toi-va-nhat-ky-lan-dau-tien-di-phong-van-hinh-anh

Sau 4 năm “dùi mài kinh sử” nơi giảng đường Đại học, tôi hồ hởi cầm tấm bằng đỏ bước vào đời…

Nhiều bạn sẽ nghĩ, ai ra trường chắc chắn cũng phải trải qua nhiều cuộc phỏng vấn mới có thể tìm được cho mình một công việc như ý. Và thất bại là điều dĩ nhiên, cho nên, hãy đón nhận sự thất bại đó một cách bình thản và đầy kiên nhẫn. Sau buổi phỏng vấn xin việc đầu tiên của đời mình, tôi nhận ra được một sự thật ê chề rằng chẳng có sự thất bại nào mà không có lý do.

Nói về lần đầu tiên đi phỏng vấn, đó là một dịp rất tình cờ tôi được cô bạn thân gửi cho đường link tuyển dụng vị trí Marketing của một công ty truyền thông, bảo tôi tham khảo và nộp hồ sơ nếu cảm thấy phù hợp. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ khá sẵn sàng từ CV xin việc cho đến những giấy tờ cần cho quá trình phỏng vấn. Vì thế, sau khi đọc một lượt qua tin tuyển dụng đó, tôi đã mạnh dạn gửi CV.

May mắn mỉm cười hay vì nhà tuyển dụng cảm thấy tôi phù hợp nên họ đã gọi tôi đến phỏng vấn sau 2 ngày chờ đợi. Chắc các bạn cũng biết cảm giác trước khi phỏng vấn, đặc biệt là lần đầu tiên phỏng vấn, nó hồi hộp và lo lắng như thế nào. Tôi lên mạng đọc tất cả những gì mọi người chia sẻ kinh nghiệm, nghiên cứu thông tin của công ty tuyển dụng nhưng thú thật là tâm trạng lo lắng vẫn chẳng vơi bớt được chút nào. Lịch hẹn phỏng vấn khá gấp, ngay vào sáng hôm sau, tôi tự trấn an mình bằng việc đi ngủ sớm và cố gắng giữ tinh thần thoải mái nhất có thể.

Tôi có mặt tại buổi phỏng vấn sớm hơn 20 phút. Người phỏng vấn tôi và một chị cũng còn khá trẻ. Sau màn chào hỏi thì chị quản lý yêu cầu tôi giới thiệu về bản thân mình. Đây là một câu hỏi mở, tôi cảm thấy khá tự tin, rằng mình chỉ cần giới thiệu những thông tin cơ bản thôi là đủ rồi những mọi thứ chẳng dễ dàng chút nào. Chị quản lý hỏi thêm tôi nói nhiều hơn để chị hiểu về tôi hơn thay vì những thứ đã có sẵn trong CV. Làm sao bạn có thể tóm gọn cả một quá khứ, hiện tại và thậm chí cả tương lai trong phút chốc được. Tôi bị vấp, bị dừng lại giữa chừng lời nói của mình.

Mặc dù đã chuẩn bị trước ở nhà cho câu hỏi này nhưng thực tế lại gặp thêm vài tình huống mà khó có thể giải quyết nhanh được. Và hơn thế nữa, ngồi đối diện tôi là chị quản lý đang chăm chú nhìn, không khí yên lặng nghe được cả tiếng máy lạnh phà phà, bao nhiêu sự chuẩn bị đều bay biến cả. Tôi vừa nghĩ vừa thao thao bất tuyệt về tên, tuổi, trường học, ngành học,… đặc biệt không quên nhấn mạnh rằng dù chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng tôi sẽ làm việc với nhiệt huyết cao nhất.

Chị quản lý gật đầu và tiếp tục những câu hỏi tiếp theo, xoay quanh những vấn đề liên quan đến kiến thức chuyên ngành, mong muốn của tôi về môi trường làm việc, những câu hỏi cần đến quan điểm cá nhân,… nhưng mọi thứ sau đó diễn ra rất nhanh chóng rồi kết thúc. Chị cảm ơn và hẹn thông báo kết quả sau. Buổi phỏng vấn đầu tiên đó, thật sự không đến mức phải hoàn hảo hay đến nỗi quá  tệ, buồn một chút nhưng hy vọng thì vẫn nhiều. Tôi vẫn chờ đợi một kết quả khả quan như mình mong muốn.

Thế nhưng, tôi đã rớt trong lần đầu tiên phỏng vấn đó.

Tôi thất vọng. Dĩ nhiên, thất bại nào cũng đau đớn cả. Nhưng ngẫm lại, có lẽ tôi không được nhận vì những lý do sau:

Thứ nhất, tôi đã chấp nhận lịch phỏng vấn quá vội vàng: Tôi đã chấp nhận tham gia phỏng vấn vào ngay ngày hôm sau mà không cân nhắc lại thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho mình.

Thứ hai, tôi có quá ít kinh nghiệm làm việc thực tế, ngay cả là với part time. Chị quản lý trước khi gọi mời tôi phỏng vấn có lẽ cũng đã tìm hiểu qua CV của tôi. Có lẽ chị đã trông chờ một người dù ít kinh nghiệm nhưng phải có sự năng động, có sức trẻ. Tôi giống như một trang giấy trắng tinh, và đó chính là sai lầm to lớn mà khi tôi nhận ra thì lại quá muộn màng.

Thứ ba, quan trọng nhất là nội dung trả lời phỏng vấn. Tôi trả lời mọi câu hỏi của chị một cách mông lung không xoáy vào trọng tâm. Tôi không cho thấy mình đã làm được những gì và kinh nghiệm ra sao, có thể đem lại được điều gì cho công ty. Tôi không cho họ thấy được mình có gì khác biệt so với những ứng viên khác.

Chính vì thế mà tôi đã trượt. Sự thất bại nào cũng có một giá trị nhất định của nó và tôi thật sự cám ơn lần thất bại đầu tiên này. Bởi nó đã giúp ích rất nhiều cho tôi vào những lần sau. Quả thật, sau này khi đã đi qua nhiều công việc, nhiều lần phỏng vấn, tôi nghiệm ra rất nhiều điều từ lần đầu tiên phỏng vấn đó. Một dấu mốc thực sự khó quên! Việc gì lần đầu cũng khiến bản thân khó quên và còn day dứt mãi. Ngẫm lại mới thấy, lúc đó mình vừa dại, vừa ngốc lại vừa chẳng biết gì, vẫn ôm rất nhiều giấc mộng màu hồng. Nhưng thực tế thì cần phải có những lần như vậy và xương máu cả hơn như vậy để mới có thể trưởng thành được.

TIN LIÊN QUAN

Tin mới

Media